DIỄN ĐÀN KỸ THUẬT VIỆT ĐỨC - KIỂU MẪU
CHÀO MỪNG CÁC BẠN TRỞ VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA ...

Join the forum, it's quick and easy

DIỄN ĐÀN KỸ THUẬT VIỆT ĐỨC - KIỂU MẪU
CHÀO MỪNG CÁC BẠN TRỞ VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA ...
DIỄN ĐÀN KỸ THUẬT VIỆT ĐỨC - KIỂU MẪU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Những Bước Chân Âm Thầm

Go down

Những Bước Chân Âm Thầm Empty Những Bước Chân Âm Thầm

Bài gửi by huynhminhthanh 9/11/2009, 16:11



Bây Giờ, Mới Biết.


Kim Tuấn là một người làmthơ.Nhiều người biết anh qua những bài thơ phổ thành nhạc.
Trước 1975,có lẽ,chưacó một nhà thơ nào,có nhiều bài thơ được phổ thành nhạc như thơ của anh,mườibảy bài!
Mười bảy bài thơ trở thành bài hát quả là hiếm có,vì trước đây,cũng nhưbây giờ,người làm thơ thì nhiều,từ “hiên thơ”,”chái thơ”,”chòi thơ”,rồi mới đến“nhà thơ”.

Dưới đây là lời tâm sự của tác giả khi viết bài thơ “Những bước chân âm thầm”.

“Năm 1956,tôi theo bố tôi lên cao nguyên lập nghiệp.
Lúc bấy giờ,Pleiku chỉ là khu phố nhỏ,với vài trăm người Kinh cư ngụ.
Khu phố nằm giữa rừng thông xanh.
Những cội thông già xác xơ,buồn thảm do những người tù thời Pháp thuộc trồng trên những ngọn đồi đất đỏ,đứng mờ khuất trong những chiều sương mù.


Vào những ngày tháng đó,cả một thời tuổi trẻ,tôi chỉ còn lại những buổi chiều.
Đôi khi với một,hai người bạnthân,đôi khi một mình thơ thẩn dạo trong rừng thông để thấy mình như trôi đi giũa đất trời,
những lần như thế không có gì để vội vã,nên chân thường bước chậm.
Bước thật chậm,từng bước một,để nghe được tiếng lá thông lào xào dưới chân mình,lẻ loi giữa những chiều yên ắng mênh mông.


Giữa khung cảnh,giửa nỗi lòng như thế tôi viết bài thơ “Kỷ Niệm”,với câu mở của bài thơ:“Từng bước, từng bước chân…”và nó đã trở thành “Những bước chân âm thầm”trong nhạc của Y Vân thập niên 60.
Lúc đầu lấy cảm hứng cho bài thơ, nhạc Y Vân đã phổ thành ca khúc với nhạc điệu Boston Rock.Có lẽ,theo nhạc sĩ,điều nầy phù hợp hơn đối với bài thơ.
Thế nhưng khi tôi đem đến hãng dĩa Việt Nam bán bài nhạc để trả tiền cho bửa nhậu với bạn bè ở nhà hàng Thanh Thế,thì bà chủ hãng dĩa đồng ý mua với điều kiện phải đổi sangnhịp Boléro cho phù hợp thị hiếu vừa vỗ thùng đàn, vừa hát lúc bấy giờ.Bài hát đã từ nhịp Boston Rock,phải đổi sang nhịp điệu Boléro.


Còn một điều nữa,tưởng cũng không cần nhắc lại đây,đó là khung cảnh của bài thơ.Bài thơ nầy tôi viết ở Pleiku vào mùa nắng,tháng 5,trời lúc đó chỉ vừa chớm những cơn mưa.Nhưng khi thành nhạc đã chuyển thành mùa đông lạnh giá,tuyết trắng phủ đầy.Có nhiều bạn tinh ý hỏi tôi điều nầy,nhưng đến nay tôi mới có dịp công khai cùng các bạn.Sự thật thì trong bài thơ tôi viết:

“Từng bước, từng bước thầm.
Hoa vông rừng tuyết trắng.”

Bởi lúc đó những cây vông trong rừng thông đã nở bung những những trái vông trắng xoá,và rơi xuống rừng thông như những hoa tuyết lơ lững trong gió.
Nhưng khi phổ nhạc chữ “Vông” đã biến thành chữ “vòng”,nên hoa đã trở thành tuyết trong mùa đông.


Nhưng cho dù mùa Hạ hay Đông,nhiều bạn đã hát bài “Những bước chân âm thầm” mà không hề nghĩ sự lộn
mùa,
nhiều bạn yêu nó không phải vì tuyết mà vì nỗi cô đơn âm thầm của nó.Câu tâm đắc của bài hát có lẽ là câu kết:


-“Đời biết ai thương mình…”

Câu nầy do chính nhạc sĩ Y Vân sáng tác.”

Trần Hữu Ngư.
Bình Thạnh cuối tháng 12/1999.
Trích từ tạp bút “Tội Nghiệp Boléro”

huynhminhthanh
Members

Tổng số bài gửi : 918
Age : 68
Reputation : -1
Registration date : 26/02/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết