Vài lời tâm sự
2 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Vài lời tâm sự
Một mùa thu nữa lại sắp về. Mùa thu tới mang theo những cơn mưa và những chiếc lá vàng rơi rụng. Có lẽ ai xa xứ mới cảm nhận những cảm giác như tôi lúc này, có một cái gì đó nhớ nhung tuy đơn giản nhưng bỗng chợt ùa về trong những lúc nhìn mưa ngoài trời đang rơi...
Hơn ba mươi năm tôi xa quê hương, sống trên xứ người. Tôi đã học và làm việc ở trời Âu trên 32 năm. Đôi khi tôi khát thèm mùi vị quê hương. Lắm lúc tôi muốn ngồi lại bên những bạn thân, nói với nhau những lời ngày xưa chưa nói hết. Tôi muốn đi lại trên con đường củ, nơi còn in dấu những bước chân quen...Nơi tôi ở, người Việt định cư không nhiều bởi thế ngày ngày trôi qua thật bình dị như bao nhiêu bình dị như cuộc sống..bình dị. Từ lâu tôi chẳng nhận được gì cả dù chỉ là những lời chúc, những cuộc gọi, những cái ôm gió thân thương từ một chốn nào đó gửi sang.
Những ngày buồn nhất là những ngày thu. Trời mưa và mưa, tôi chẳng buồn đi đâu cả ngoài những lúc phải đi làm. Tôi không có cái hứng ngày ngày dắn mắt vào cái màn ảnh truyền hình để xem Sport hay thưởng thức những cuốn Film củ rích chiếu đi chiếu lại. Tôi chẳng có ai để tâm sự, ngoài con mèo nhỏ. Tôi nói, nó nhìn tôi:"không hiểu", nhưng có một cái gì đó tôi và nó "thông cảm" với nhau!
Tôi thường bất ngờ đôi khi có ai đó than buồn vì một lý do nào đó với người thân. Quanh tôi chỉ là người Đức, đôi khi tôi muốn nói tiếng Việt nhưng chẳng ai thèm nghe. Lắm khi giận quá tôi muốn "chửi" bằng tiếng mẹ đẻ cho hả giận nhưng không ai hiểu ngoài tôi! Đôi lúc tôi muốn trốn chạy khỏi cái cô độc của một cuộc sống "lạnh như cái tủ lạnh" ở nơi này, nơi mà ngày xưa tôi đã lầm chọn. Nhưng về đâu...và còn làm được những gì?
Trong cuộc sống, có những điều không phải lúc nào ai muốn đều có được. Nhiều người bạn vẫn nghĩ tôi có cuộc sống thật hạnh phúc giữa trời Âu. Nhưng trong số họ, có mấy ai hiểu được rằng để có được cái mà mọi người đang gọi là "hạnh phúc" này, tôi đã phải đánh đổi với nổi cô đơn của mình như thế nào.
Làm sao họ có thể hiểu được tôi đã biết bao đêm tỉnh giấc, thèm nghe một giọng nói tiếng Việt ở đâu đó. Làm sao họ có thể biết được đôi khi tôi nhớ quay quắt đến thế nào một bữa cơm với một món thịt kho trứng hay cá trê dằm nước mắm gừng đến thế nào. Làm sao họ có thể biết được những trống trải trong lòng tôi dài và rộng đến thế nào trong những năm sống đằng đẵng ở trời Âu!
Bạn bè ở Việt Nam sau bao năm mới liên lạc lại được, có khi nhắn tin sang hỏi tôi liệu có bao giờ trở lại hay cứ mãi là "cánh chim trời" phiêu bạt ? Tôi cũng không biết nữa, tôi không biết mình phải trả lời như thế nào để không phải "vừa nói dối, vừa nói thật", thế nên tôi chỉ biết im lặng. Những người bạn Đức đôi khi không hiểu tại sao tôi vẫn như con sông đứng giữa hai dòng nước, khi mà tôi đã có đủ tất cả những lý do, đủ những niềm tin, đủ những yêu thương và đủ cả những ý chí để chọn đất nước này làm chốn bình yên cho quãng đời còn lại? Tôi chỉ biết mỉm cười... Có những điều tưởng chừng như đơn giản mà lại không hề đơn giản.
Tôi xa quê hương, bỏ lại phía sau cả một khung trời yêu mến và tôi hiểu khung trời ấy...sẽ không bao giờ tìm lại được. Nhưng ở lại đây, tôi sẽ mãi mãi cô đơn!...
Ở phương này, tôi là người "xa xứ ". Ở VN tôi là một kẻ trở về từ nơi "xứ xa"!...
Hơn ba mươi năm tôi xa quê hương, sống trên xứ người. Tôi đã học và làm việc ở trời Âu trên 32 năm. Đôi khi tôi khát thèm mùi vị quê hương. Lắm lúc tôi muốn ngồi lại bên những bạn thân, nói với nhau những lời ngày xưa chưa nói hết. Tôi muốn đi lại trên con đường củ, nơi còn in dấu những bước chân quen...Nơi tôi ở, người Việt định cư không nhiều bởi thế ngày ngày trôi qua thật bình dị như bao nhiêu bình dị như cuộc sống..bình dị. Từ lâu tôi chẳng nhận được gì cả dù chỉ là những lời chúc, những cuộc gọi, những cái ôm gió thân thương từ một chốn nào đó gửi sang.
Những ngày buồn nhất là những ngày thu. Trời mưa và mưa, tôi chẳng buồn đi đâu cả ngoài những lúc phải đi làm. Tôi không có cái hứng ngày ngày dắn mắt vào cái màn ảnh truyền hình để xem Sport hay thưởng thức những cuốn Film củ rích chiếu đi chiếu lại. Tôi chẳng có ai để tâm sự, ngoài con mèo nhỏ. Tôi nói, nó nhìn tôi:"không hiểu", nhưng có một cái gì đó tôi và nó "thông cảm" với nhau!
Tôi thường bất ngờ đôi khi có ai đó than buồn vì một lý do nào đó với người thân. Quanh tôi chỉ là người Đức, đôi khi tôi muốn nói tiếng Việt nhưng chẳng ai thèm nghe. Lắm khi giận quá tôi muốn "chửi" bằng tiếng mẹ đẻ cho hả giận nhưng không ai hiểu ngoài tôi! Đôi lúc tôi muốn trốn chạy khỏi cái cô độc của một cuộc sống "lạnh như cái tủ lạnh" ở nơi này, nơi mà ngày xưa tôi đã lầm chọn. Nhưng về đâu...và còn làm được những gì?
Trong cuộc sống, có những điều không phải lúc nào ai muốn đều có được. Nhiều người bạn vẫn nghĩ tôi có cuộc sống thật hạnh phúc giữa trời Âu. Nhưng trong số họ, có mấy ai hiểu được rằng để có được cái mà mọi người đang gọi là "hạnh phúc" này, tôi đã phải đánh đổi với nổi cô đơn của mình như thế nào.
Làm sao họ có thể hiểu được tôi đã biết bao đêm tỉnh giấc, thèm nghe một giọng nói tiếng Việt ở đâu đó. Làm sao họ có thể biết được đôi khi tôi nhớ quay quắt đến thế nào một bữa cơm với một món thịt kho trứng hay cá trê dằm nước mắm gừng đến thế nào. Làm sao họ có thể biết được những trống trải trong lòng tôi dài và rộng đến thế nào trong những năm sống đằng đẵng ở trời Âu!
Bạn bè ở Việt Nam sau bao năm mới liên lạc lại được, có khi nhắn tin sang hỏi tôi liệu có bao giờ trở lại hay cứ mãi là "cánh chim trời" phiêu bạt ? Tôi cũng không biết nữa, tôi không biết mình phải trả lời như thế nào để không phải "vừa nói dối, vừa nói thật", thế nên tôi chỉ biết im lặng. Những người bạn Đức đôi khi không hiểu tại sao tôi vẫn như con sông đứng giữa hai dòng nước, khi mà tôi đã có đủ tất cả những lý do, đủ những niềm tin, đủ những yêu thương và đủ cả những ý chí để chọn đất nước này làm chốn bình yên cho quãng đời còn lại? Tôi chỉ biết mỉm cười... Có những điều tưởng chừng như đơn giản mà lại không hề đơn giản.
Tôi xa quê hương, bỏ lại phía sau cả một khung trời yêu mến và tôi hiểu khung trời ấy...sẽ không bao giờ tìm lại được. Nhưng ở lại đây, tôi sẽ mãi mãi cô đơn!...
Ở phương này, tôi là người "xa xứ ". Ở VN tôi là một kẻ trở về từ nơi "xứ xa"!...
Quang74CKO- Tổng số bài gửi : 673
Age : 65
Reputation : 0
Registration date : 14/05/2012
Re: Vài lời tâm sự
Quang74CKO đã viết: Từ lâu tôi chẳng nhận được gì cả dù chỉ là những lời chúc, những cuộc gọi, những cái ôm gió thân thương từ một chốn nào đó gửi sang.
Tôi xa quê hương, bỏ lại phía sau cả một khung trời yêu mến và tôi hiểu khung trời ấy...sẽ không bao giờ tìm lại được. Nhưng ở lại đây, tôi sẽ mãi mãi cô đơn!...
Ở phương này, tôi là người "xa xứ ". Ở VN tôi là một kẻ trở về từ nơi "xứ xa"!...
.....thôi thì bên này gởi sang bên ấy một cái ôm gió thân thương ,nếu chưa thấy đủ ấm thì sẻ huy động thêm sư huynh DHD hay sư muội TL nha....chắc đủ ấm lòng người xa xứ chứ???
gởi tặng bạn hiền dĩa rau muống xào tỏi và cá trê nướng mắm gừng và bản nhạc vừa ăn vừa thưởng thức khi thu về nghen...
[youtube][/youtube]
6hau6- Tổng số bài gửi : 428
Age : 67
Location : WISCONSIN ,USA
Reputation : 1
Registration date : 31/01/2009
Re: Vài lời tâm sự
"Tụi em" cảm ơn anh Sáu nhiều!
Quang74CKO- Tổng số bài gửi : 673
Age : 65
Reputation : 0
Registration date : 14/05/2012
Re: Vài lời tâm sự
Nhìn chú mèo trông dể thương quá, giá mà có thêm cô " miêu" hai chân vào đây thì bức hình có vẻ hoàn hảo hơn nhể...
6hau6- Tổng số bài gửi : 428
Age : 67
Location : WISCONSIN ,USA
Reputation : 1
Registration date : 31/01/2009
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết