DIỄN ĐÀN KỸ THUẬT VIỆT ĐỨC - KIỂU MẪU
CHÀO MỪNG CÁC BẠN TRỞ VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA ...

Join the forum, it's quick and easy

DIỄN ĐÀN KỸ THUẬT VIỆT ĐỨC - KIỂU MẪU
CHÀO MỪNG CÁC BẠN TRỞ VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA ...
DIỄN ĐÀN KỸ THUẬT VIỆT ĐỨC - KIỂU MẪU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Moi cac ban cung doc truyen

5 posters

Go down

Moi cac ban cung doc truyen Empty Moi cac ban cung doc truyen

Bài gửi by danghmai 11/10/2010, 06:30


Những câu truyện thật ngắn thật đầy ý nghiã.

1. Nó
Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành "Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà!". Vậy là nó nín. Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: "Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn. (Thanh Hải)

2. Vòng cẩm thạch
Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường... Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười: - Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui. Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng. (ST)

3. Quà sinh nhật
Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến... (ST)

4. Con Nuôi
Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói: - Mình biết tất cả về con nuôi đấy. Một học sinh khác hỏi: - Thế con nuôi là gì? Cô bé trả lời: - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng. (ST)

5. Khóc
Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa. Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ. Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói: "Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh." (ST)

6. Xa xứ
Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học. Thư đầu viết: "Ở đây, đường phó sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình..." Cuối năm viết: "Mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm..." Mùa đông sau viết: "Em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..." (ST)

7. Cua rang muối
Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui: "Cua rang muối thật đó mẹ." Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém: "Còn răng đâu mà ăn?!" (ST)

Sưu Tầm

danghmai
danghmai
Members

Tổng số bài gửi : 86
Location : Canada
Reputation : 0
Registration date : 02/01/2008

Về Đầu Trang Go down

Moi cac ban cung doc truyen Empty Re: Moi cac ban cung doc truyen

Bài gửi by Ho Hoang Khanh 11/10/2010, 07:44

Những câu chuyện ngắn thật hay và thật cảm động.
Cảm ơn Hoàng Mai rất nhiều.
Ho Hoang Khanh
Ho Hoang Khanh
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 469
Location : Việt Nam
Reputation : 3
Registration date : 31/12/2007

https://vietduckieumau.4umer.com

Về Đầu Trang Go down

Moi cac ban cung doc truyen Empty Re: Moi cac ban cung doc truyen

Bài gửi by Khách v 12/10/2010, 07:03

Cho thử một chút nha !

Tứ hành xung
Anh học 73 CKN tuổi dậu, em KTGD tuổi tý, má em nói hai đứa mình không hạp tuổi, tý ngọ mẹ dậu tứ hành xung, 30 năm sau anh trở lại chốn xưa, nhìn em bên cạnh người chồng tuổi thân, hạp tuổi, thân tý thìn tam hạp, mà sao nhìn em cằn cỏi, cực nhọc làm tim anh quặn thắt.....

Ngày giổ
Lúc ngoại còn sống, má chẳng lo gì cho ngoại, hôm ngày giổ má tổ chức đám giổ đình đám, toàn cao lương mỹ vị, bạn bè tham gia đông đảo, khen má thật là có hiếu ....con âm thầm vô phòng van vái "xin ngoại tha thứ cho má con, ngoại nhá .

ST


Được sửa bởi PVH ngày 20/10/2010, 08:21; sửa lần 1.

Khách v
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Moi cac ban cung doc truyen Empty Re: Moi cac ban cung doc truyen

Bài gửi by LT 19/10/2010, 08:39

Nhớ mẹ
Dưới quê học hành khó khăn nên mới lớp 2, thằng Út đã được gởi lên thành phố ở với chị Hai.
Lâu lắm mẹ mới ra thăm. Lần nào chị Hai cũng nhằn vì mẹ cứ nhai trầu bỏm bẻm suốt ngày, lại vứt bã trầu lung tung. Lần nào cũng vậy.
Đưa mẹ ra bến xe về quê xong, chị Hai về thấy nhà vắng ngắt. Tìm mãi mới thấy thằng Út đứng khóc sau kẹt cửa, tay cầm mấy cái bã trầu khô.
(tác giả: An Hạ)


Euro
Euro lần trước nhằm lúc má đang bệnh.
Nhà có mỗi cái ti vi là đáng giá, ba đem cầm để thuốc thang cho má. Hễ đến giờ trực tiếp, ba vừa lo canh thuốc vừa lắng nghe tiếng bình luận câu được câu mất ở ti vi nhà hàng xóm.
Nhưng một năm sau, ba lại ra đi trước má.
Euro lần này, tuy không hiểu thế nào là bóng đá nhưng đêm nào cũng vậy, đến giờ má lại thức mở ti vi và ngồi khóc một mình.
(tác giả: Đặng Quang Vinh)



Tính Cách
Mẹ tôi buôn bán, chai lỳ trước cái cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà đều hồn nhiên "ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn:
- Coi chừng trôi ti vi....
- Còn sách ông chưa viết ra đã hóa đá - Mẹ tôi trả miếng - Thế cũng mang danh nhà này, nhà nọ.
Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi chạy vụt ra đường chận đường con bé bán trứng vịt lộn.
- Mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất rồi cũng gặp tao - Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.
- Dì ơi, cho con khất, mẹ con còn ốm!
- Nhà này cũng đang ốm đây - Mẹ tôi cười bù - Khỏi bẻm mép.
Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cải mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi....
Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút mùi soa chấm mắt.
Lâu sau, ti vi phát vở kịch "Cô bé nghèo bán trứng bị xiết nợ". Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.
(tác giả Nguyễn Thị Hoài Thanh)


Mùa thi

Ngày tôi thi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số, chờ tôi ngoài trường thi cả buổi, cốt để hỏi:
- Con làm bài tốt không?
Sợ ba nhọc lòng, tôi nói:
- Ba chờ ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được.
Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi:
- Ba con có đến không?
Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo:
- Ổng ở đằng kia, tao biểu đến ổng không chịu.
(tác giả: Võ Thành An)


Giỗ ông
Sớm mồ côi, từ nhỏ anh em nó sống cùng nội trên rẻo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó quy tiên. Chú lấy lại căn chòi, khuyên:
- Mười bốn, lớn rồi, nên tự lập.
Anh em nó dắt díu nhau tha hương, lên thành phố sống ở dưới gầm cầu.
Trưa, phụ hồ về mệt, đói, giở nồi cơm, nhão như cháo, nó mắng:
- Đồ hư.
Con em mếu máo:
- Em nấu để giỗ ông.
Nó ngẩn người, chợt nhớ hôm nay tròn năm, ngày ông mất. Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhão. Thế mà...
Ôm em vào lòng nó gọi trong nước mắt:
- Ông ơi!
(tác giả: Lê Nguyên Vũ)



Con gái
Ngoại hấp hối, cà nhà dắt díu nhau về quê thăm ngoại. Ngoại mất. Từ thành phố, anh Ba đang dở mùa thi cũng vội về chịu tang.
Chị Hai lấy chồng quê ngoại, nhà cách có vài quãng đồng mà lại không về được. Bố chép miệng xót xa:
- Con gái là con người ta.
Mẹ gục đầu nức nở. Hơn hai mươi năm theo chồng xa xứ, đây mới là lần đầu tiên mẹ được về với ngoại. Mẹ cũng là con gái…
(tác giả: Lữ Gia)


Lòng mẹ
Nhà nghèo, chạy vạy mãi mới được suất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhất để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan, xứ người chẳng phải thiên đường, Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
Đêm. Chỉ còn mẹ. Hết nắn tay nắn chân Thanh rồi mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe mẹ nói:
- Dối mẹ làm gì. Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!
(tác giả: Hải Âu)


LT
LT
Members

Tổng số bài gửi : 338
Reputation : 1
Registration date : 06/01/2008

Về Đầu Trang Go down

Moi cac ban cung doc truyen Empty Re: Moi cac ban cung doc truyen

Bài gửi by dieuhuynh 19/10/2010, 13:38

Tình không biên giới

Buổi chiều ngày 24 tháng 12 năm 2004, Wendy, cô sinh viên năm thứ hai đại học Dược Khoa đang đứng đợi chuyến xe lửa dưới subway của thành phố NewYork để trở về nhà. Tất cả các anh chị em của cô đều hẹn là sẽ về nhà đúng 7 giờ để đoàn tụ trong buổi cơm chiều thân mật cùng cha mẹ theo truyền thống của gia đình họ Bỗng Wendy để ý đến một cặp nam nữ đang đứng cách cô vài bước, họ đang ra dấu bằng tay để giao lưu với nhau. Wendy hiểu được thuật ngữ ra dấu bằng tay vì trong những năm đầu đại học cô đã volunteer làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật nên cô đã học được cách ra dấu tay để trò truyện với những người câm điếc. Vốn tính chịu khó học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra dấu của hai người khuyết tật ở trạm subway, Wendy đã "nghe lóm" được câu chuyện của hai người. Thì ra, cô gái câm hỏi thăm đường đến một nơi nào đó, nhưng chàng thanh niên câm thì "trả lời" là anh không biết nơi chốn đó. Wendy rất thông thạo đường xá trong khu vực nầy nên có mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô gái. Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay để "nói" trong câu chuyện của họ. Khi xe lửa đến trạm thì Wendy và hai người bạn mới quen đã kịp thời trau đổi emails address cho nhau.

Những ngày sau đó, ba người tiếp tục trò chuyện dùng phương tiện text messages của mobile phone rồi dần dà họ trở thành bạn thần giao cách cảm với nhau. Chàng trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie. Jack cho biết anh đang làm việc cho một hãng xuất nhập khẩu và ở cách nhà Wendy một đổi không xa mấy. Từ những text messages, emails thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai dần dần tiến đến chổ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Đôi khi Jack đến trường đón và mời cô đi ăn. Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong Central Park nên thường yên lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghĩ ngơi. Tuy phải ra dấu để trò chuyện nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện mà cô lại có dịp trau dồi "thủ thuật" để nghệ thuật ra dấu của cô càng lúc càng tinh xảo hơn. Đến mùa thu năm đó thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân. Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack ra dấu "I Love You" thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.

Sau những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào chatroom đấu láo với bạn bè, mỗi khi Wendy đặt câu hỏi "Bạn có thể fall in love với một người câm điếc hay không?" thì hình như không có bạn bè nào của cô có được câu trả lời dứt khoát. Điều này đã khiến cho Wendy bị dày vò không ít.

Vào dịp lễ Thanksgiving năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu: "Wendy có chịu làm girl friend của mình không?" Wendy vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhưng sau đó là những sự mâu thuẫn khổ sở trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của những người thân. Quả nhiên cha mẹ cô khi biết rõ sự việc đã dùng đủ mọi phương thức để mong lôi kéo đứa con gái "lầm đường lạc lối" trở về. Thôi thì hết chú bác, cô dì, lại đến các anh chị em, bạn học, được cha mẹ có vận động tới để làm thuyết khách. Đứng trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích cực của anh đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai mà cô đã từng quen biết trước đây.

Gia đình sau khi nghe có giải bày đã không còn quá khắt khe phê bình, mọi người dự định là sẽ gặp mặt Jack trước rồi mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người. Cả nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12 sau khi mọi người đã hưởng được một silent night bình yên cho tâm tư lắng đọng. Wendy đã có quyết định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh miệt Jack thì cô và Jack sẽ đi đến nhà thờ để nhờ sự gia ơn và chúc lành của Thiên chúa. Trên đường dẫn Jack đến nhà, tâm trạng hồi hộp của của Wendy đã không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Jack, anh mỉm cười ra dấu cho cô:
- Wendy yên tâm, bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Anh cho họ biết là anh sẽ thương yêu em, chăm sóc em suốt đời.

Đó là lần đầu tiên trong đời cô sinh viên trường thuốc rơi rớt những giọt lệ cảm động.

Vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, cô nói:

- Thưa ba má, đây là Jack, bạn trai mà còn thường nhắc đến.

Câu nói của cô vừa thốt ra thì tất cả những hộp kẹo bánh, hoa tươi trên tay Jack tức thời lộp độp rơi xuống đất, anh nhào tới ôm lấy cô vào vòng tay khỏe mạnh của anh. Một điều mà Wendy không thể ngờ được là cô bổng nghe một giọng nói thảng thốt phát ra từ cửa miệng của Jack:

- Trời đất, em biết nói à?

Đó cũng chính là câu mà Wendy muốn hỏi Jack.

Mọi người ngoại cuộc đều ngẩn ngơ ngạc nhiên trong khi hai người trong cuộc thì ôm nhau cười, nói, la, hét, nhảy nhót như điên dại. Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.

Thượng Đế của chúng ta đang ngự ở trên cao, hình như ngài cũng đang che miệng cười cho trò đùa mà ngài đã đạo diễn suốt một năm qua.
Anonymous! Người vô danh !

[i]

dieuhuynh
Members

Tổng số bài gửi : 165
Age : 74
Reputation : 0
Registration date : 06/01/2008

Về Đầu Trang Go down

Moi cac ban cung doc truyen Empty Re: Moi cac ban cung doc truyen

Bài gửi by Vu.tuan.Thinh_74KNH 20/10/2010, 03:16

Mưòi bảy truyện ngắn trên có 15 truyện kể về tình cha mẹ (hay ông bà) và con, một truyện về tha nhân, “tính cách” của NTHT, hai truyện còn lại “ Tứ Hành Xung” và “Tình Không Biên Giới” kể về tình đôi mươi. Tình cha mẹ và con thì khỏi cần bàn ha, bị đó là mối tình tuyệt đối không vị lợi, không điều kiện và sẵn sàng hy sinh. Hy sinh càng nhiều thì câu truyện càng xúc động! Mà thực tế thì đúng như dzậy ha. Tình này hoàn toàn do Thượng Đế ban đặt. Khoa học kỹ thuật có lẽ sẽ không bao giờ tìm ra được tế bào hay thần kinh nào tạo ra tình cha mẹ và con. Thành ra, mình khỏi bàn về tình này ha, nó có sẵn trong túi rồi, nếu lỡ mất nó (do định mệnh) mình thành mồ côi, khổ lắm lận!!

Truyện tình “Tứ Hành Xung” của Ba Phải đại huynh và “Mối Tình (tưởng) Câm” của Điểu huynh mang về thì thiệt có nhiều chuyện để bàn. Thứ nhứt, hai truyện khác biệt giữa Đông và Tây ha. Ba Phải đại huynh (BPĐH) và nàng KTGĐ sinh trưởng ở phương Đông, thành ra lời của mẹ nàng là tối hậu thư. Hổng có “on đơ” gì hết ráo! Phương Đông là dzị! Nàng KTGĐ mà “on đơ” là mang tiếng cãi lại, là “áo mặc hổng qua khỏi đầu” ?!! Thiệt là rầu! Còn phương Tây thì rõ ràng khác ha. Ông Bà Già cô Wendy dù không đồng ý vẫn phải ngồi nghe con gái giải bày. Truyện của phương Tây thường có happy ending, kết thúc đẹp, chàng Jack hổng câm. Mà nếu chàng Jack có câm hay ngọng thiệt, thì quyết định vẫn do Wendy, hổng có chuyện ngược lợi. Đó là phương Tây.

Bàn tới đây là hết pin rồi, đến giờ tan sở, mai xạo tiếp…
Vu.tuan.Thinh_74KNH
Vu.tuan.Thinh_74KNH

Tổng số bài gửi : 254
Age : 65
Reputation : 1
Registration date : 20/10/2009

Về Đầu Trang Go down

Moi cac ban cung doc truyen Empty Re: Moi cac ban cung doc truyen

Bài gửi by Khách v 20/10/2010, 08:21

Trời đất ! Ba phải sư đệ (BPSD) cũng quởn ghê há, dám đem chuyện tình sư huynh cùng nàng kinh tế ra bình luận, thêm mấm muối đông tây, thực ra dẩu có sự khác biệt nhưng bên nào cũng có cái phải cũa nó, nàng Wendy quyết đinh, vì sự quyết đinh đó là cho tương lai ,là cuộc sống cô ta, đây là 1 điều quá phải, ngược lại ba mẹ cô nàng kinh tế viện lý do tứ hành xung để không cho cô ta gần huynh, đây cũng là một điều quá là phải luôn, BPSD cũng đồng ý với huynh, đã vào học ban kinh tế trong trường, cô nào cũng giỏi, cô nào cũng nghiêng thùng đổ nước, huynh là ai đây ? đồng ý rằng ở cái tuổi năm nào đó huynh tự hào trong chiếc áo xanh, nhưng không lẻ “yêu nàng kinh tế “ rồi làm thơ con cóc:

Yêu em như thể yêu xe
Nhớ thăm nhớt máy , nhớ châm nước bình

Túm lại, tứ hành xung chỉ là cái cớ, áo mặc không qua khỏi đầu cũng là cái cớ ( thử mặc áo thun coi), nói cho cùng, sống trong đời sống ai cũng phải hết, không ai sai hết, chỉ tùy lúc, tùy hoàn cảnh, biết đâu hôm nay nhìn em cằn cỏi, khó nhọc vẩn đở hơn phải vui vẻ gượng, sang trọng, đẹp đẻ ảo, phải đì từng tiệm phở, tìm huynh về ăn cơm sao ? thôi hết pin, mai mốt tiếp.


Laughing Laughing Laughing

Khách v
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Moi cac ban cung doc truyen Empty Re: Moi cac ban cung doc truyen

Bài gửi by Vu.tuan.Thinh_74KNH 22/10/2010, 20:08

…… Xạo tiếp…

Tam Hữu sư huynh theo đúng tôn chỉ của bổn phái, Đông hay Tây, Nam hay Bắc gì gì cũng đúng hết á! Tiền bạc tuy cần thiết nhưng hạnh phúc không hoàn toàn dưạ vào tiền bạc (có 99% à!). Giá trị con người lại càng không phụ thuộc vào tiền bạc hay chiều dài của đời ngưòi. Tình thương yêu, phần lớn sẽ mang lại tất cả. Tình cha mẹ & con là sợi dây kết chặt, xây dựng và bảo vệ gia đình. Tình đối với tha nhân quan trọng không kém, nó là sợi dây cần có để xây dựng một xã hội thương yêu và đùm bọc. Còn tình đôi mươi thì thiệt là nhức đầu, nó vừa sướng, vừa khổ, vừa vui, vừa buồn cái gì nó cũng có hết á! Nó hông là sợi dây mà là cái thòng lọng! Đút đầu dzô là “dính chấu” hông cách nào thoát khỏi. Nếu lấy được nhau thì sướng khổ hông biết, không lấy đươc nhau thì nó âm ỉ trong bụng hoài à.

…Xạo xong rùi…
Vu.tuan.Thinh_74KNH
Vu.tuan.Thinh_74KNH

Tổng số bài gửi : 254
Age : 65
Reputation : 1
Registration date : 20/10/2009

Về Đầu Trang Go down

Moi cac ban cung doc truyen Empty Re: Moi cac ban cung doc truyen

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết