Thư gửi người xưa
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Thư gửi người xưa
Em yêu dấu.
Những ngày tháng xa em là những ngày tháng ngục tù đối với anh. Vắng em, anh không còn là anh nữa rồi. Đã nhiều ngày trôi qua, anh không biết tới nụ cười của mình...tất cả đều đã chết trong anh và cuộc sống anh chỉ là nỗi buồn và sự thờ ơ với hiện tại.
Những ngày mình vắng nhau, anh mơ đêm mơ ngày được nói chuyện với em, muốn được biết tình cảm mà em dành cho anh. Anh sợ không xứng với em vì chúng ta hai con người của hai thế giới khác. Em là con gái của một gia đình giàu có; còn anh thì áo học trò vẫn khoác vai, chưa có một cái gì có thể đảm bảo cho tương lai của hai đứa.
Là con trai, anh nghĩ mình nên có niềm tin nói lời yêu với em trước nhưng lại một lần nữa anh không thể thắng được chính mình. Cảm giác tự ti luôn sống trong anh. Còn em vì sự thẹn thùng của một người con gái Việt đã không dám mở lời. Cả hai chúng ta đã không dám nhìn vào sự thật là chúng mình yêu nhau. Để rồi trong một phút không ngờ, một người đàn ông đã bước vào cuộc đời em và khốn nạn thay kẻ đó không phải là anh!...
Khi biết điều đó, anh như người chết đứng. Ở chốn đông người, bên bạn bè anh không dám khóc mà chờ tới lúc một mình. Anh đã khóc, khóc và khóc như đứa trẻ chưa bao giờ được khóc vậy. Dường như cơn mưa ngoài trời đêm đó như muốn cuốn trôi những bụi bẩn trong lòng anh để mong rằng sáng hôm sau, anh sẽ tìm lại sự thanh thản và vui hơn...nhưng thật ra, anh lại đang lừa dối sự yếu đuối của mình.
Lúc này đây, khi trai trẻ ấy đã là một người đàn ông ở lứa tuổi trung niên, đã tiếp xúc với nhiều phụ nữ xinh đẹp nhưng anh đâu có quên được em? Và sự thật là từ ngày đó, anh đã mất cảm giác về tình yêu về cuộc sống rồi em ạ. Anh sống khép mình với tất cả mọi người và luôn nghĩ mình không tồn tại trong cuộc sống thực tại. Anh chỉ sống trong "ý nghĩ" ở nơi đó, có em bên cạnh anh và anh được yêu em!
Ngày qua ngày trên xứ lạ, anh đã làm việc nhiều thật nhiều để quên đi anh là ai, để quên em. Nhưng quên sao nổi khi em vẫn còn đó, anh vẫn còn đây và hình bóng em vẫn ngự trị mãi trong trái tim anh. Ôi sao anh thật quá điên rồ!
Ngày xưa, anh không một chút ấn tượng gì với em trong những lần đầu gặp gỡ, không một chút kỹ niệm ngọt ngào vì em không học chung trường cùng anh. Nếu có, cũng chỉ là những lần hai đứa đùa cợt như những người bạn trong những lần họp mặt hay những cuộc viếng thăm các bé cô nhi. Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy có một chút ghen ghen khi nhìn em vui cười cùng người con trai lạ. Ngày đó anh không nghĩ đó là tình yêu nhưng bây giờ có những đêm, tình cảm xưa nổi dậy và nó đã bóp nghẹt dần dần cuộc sống của anh! Bao năm qua anh đã nghĩ suy để tìm lý do về tình yêu của chúng mình và giờ đây anh mới hiểu tình yêu không phải là điều gì đó xa xôi hay phải là những thứ đẹp nhất. Anh chợt hiểu rằng: "Chính anh đã đánh mất tình yêu của mình". Anh hiểu mình không thể trốn chạy hiện thực là anh đang tồn tại, không thể mãi buồn vì những chuyện đã qua. Anh khao khát được tìm lại chính mình nhưng bằng cách nào đây? Anh không thể làm lại từ đầu với em và anh cũng không nhìn thấy con đường riêng của mình…
Chào em.
.........
Hỏi tình xưa trông chờ sao ai chẳng đến...???
Hỏi tình xưa tôn thờ còn nhớ hay quên...???
Hỏi ngày nao con thuyền lại quay về bến....???
Và hỏi tại sao thế giới đông người anh chỉ ....thấy riêng em......?????
Những ngày tháng xa em là những ngày tháng ngục tù đối với anh. Vắng em, anh không còn là anh nữa rồi. Đã nhiều ngày trôi qua, anh không biết tới nụ cười của mình...tất cả đều đã chết trong anh và cuộc sống anh chỉ là nỗi buồn và sự thờ ơ với hiện tại.
Những ngày mình vắng nhau, anh mơ đêm mơ ngày được nói chuyện với em, muốn được biết tình cảm mà em dành cho anh. Anh sợ không xứng với em vì chúng ta hai con người của hai thế giới khác. Em là con gái của một gia đình giàu có; còn anh thì áo học trò vẫn khoác vai, chưa có một cái gì có thể đảm bảo cho tương lai của hai đứa.
Là con trai, anh nghĩ mình nên có niềm tin nói lời yêu với em trước nhưng lại một lần nữa anh không thể thắng được chính mình. Cảm giác tự ti luôn sống trong anh. Còn em vì sự thẹn thùng của một người con gái Việt đã không dám mở lời. Cả hai chúng ta đã không dám nhìn vào sự thật là chúng mình yêu nhau. Để rồi trong một phút không ngờ, một người đàn ông đã bước vào cuộc đời em và khốn nạn thay kẻ đó không phải là anh!...
Khi biết điều đó, anh như người chết đứng. Ở chốn đông người, bên bạn bè anh không dám khóc mà chờ tới lúc một mình. Anh đã khóc, khóc và khóc như đứa trẻ chưa bao giờ được khóc vậy. Dường như cơn mưa ngoài trời đêm đó như muốn cuốn trôi những bụi bẩn trong lòng anh để mong rằng sáng hôm sau, anh sẽ tìm lại sự thanh thản và vui hơn...nhưng thật ra, anh lại đang lừa dối sự yếu đuối của mình.
Lúc này đây, khi trai trẻ ấy đã là một người đàn ông ở lứa tuổi trung niên, đã tiếp xúc với nhiều phụ nữ xinh đẹp nhưng anh đâu có quên được em? Và sự thật là từ ngày đó, anh đã mất cảm giác về tình yêu về cuộc sống rồi em ạ. Anh sống khép mình với tất cả mọi người và luôn nghĩ mình không tồn tại trong cuộc sống thực tại. Anh chỉ sống trong "ý nghĩ" ở nơi đó, có em bên cạnh anh và anh được yêu em!
Ngày qua ngày trên xứ lạ, anh đã làm việc nhiều thật nhiều để quên đi anh là ai, để quên em. Nhưng quên sao nổi khi em vẫn còn đó, anh vẫn còn đây và hình bóng em vẫn ngự trị mãi trong trái tim anh. Ôi sao anh thật quá điên rồ!
Ngày xưa, anh không một chút ấn tượng gì với em trong những lần đầu gặp gỡ, không một chút kỹ niệm ngọt ngào vì em không học chung trường cùng anh. Nếu có, cũng chỉ là những lần hai đứa đùa cợt như những người bạn trong những lần họp mặt hay những cuộc viếng thăm các bé cô nhi. Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy có một chút ghen ghen khi nhìn em vui cười cùng người con trai lạ. Ngày đó anh không nghĩ đó là tình yêu nhưng bây giờ có những đêm, tình cảm xưa nổi dậy và nó đã bóp nghẹt dần dần cuộc sống của anh! Bao năm qua anh đã nghĩ suy để tìm lý do về tình yêu của chúng mình và giờ đây anh mới hiểu tình yêu không phải là điều gì đó xa xôi hay phải là những thứ đẹp nhất. Anh chợt hiểu rằng: "Chính anh đã đánh mất tình yêu của mình". Anh hiểu mình không thể trốn chạy hiện thực là anh đang tồn tại, không thể mãi buồn vì những chuyện đã qua. Anh khao khát được tìm lại chính mình nhưng bằng cách nào đây? Anh không thể làm lại từ đầu với em và anh cũng không nhìn thấy con đường riêng của mình…
Chào em.
.........
Hỏi tình xưa trông chờ sao ai chẳng đến...???
Hỏi tình xưa tôn thờ còn nhớ hay quên...???
Hỏi ngày nao con thuyền lại quay về bến....???
Và hỏi tại sao thế giới đông người anh chỉ ....thấy riêng em......?????
Quang74CKO- Tổng số bài gửi : 673
Age : 65
Reputation : 0
Registration date : 14/05/2012
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết