Tình Sầu
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Tình Sầu
Ta như sương mà người như hoa
Dối gian nhau nát nụ hôn đầu
Tình đi từng bước trên lưng gió
Gieo xuống đời nhau hạt thương đau…
- Du Tử Lê -
Một nửa muốn bình yên, một nửa vẫn chông chênh với những suy tư trong những đêm dài bên khói thuốc... Xa em! Anh nghĩ mình cần phải quên đi, quên cái yêu thương vẫn còn luôn hiện hữu trong trái tim mình. Anh muốn trốn chạy! Muốn quên đi những kỹ niệm của thuở nào! Anh muốn chôn giấu tất cả thật kỹ trong một góc tối nào đó ở trong tâm hồn anh. Nhưng vẫn có những đêm, có những đêm anh lặng nghe tim mình đau nhói và những khát khao lại hiện về, khát khao với giấc mơ có được em gần kề, như đêm nay...thì anh chợt nhận ra mình vẫn còn nhớ!
Ngày xưa anh không thích và thường tránh né những buổi chiếu phim với cảnh tình chia ly và mất mát. Anh lo rằng tình mình sẽ không chịu đựng nổi trước bao biến cố của cuộc đời. Anh không muốn mất em...Thế nhưng, khổ đau cũng đã đến và sự xuất hiện của chia ly đó đã làm tan vỡ niềm tin của anh đối với cuộc sống. Khi anh thấy mắt mình chợt cay thì anh hiểu rằng những gì âu lo đã trở thành sự thật và tiếc cho những giọt nước mắt của em khóc thương cho những cảnh tình ngang trái trong truyện phim ngày trước đã rơi xuống. Đáng tiếc nó đã rơi đi thay vì em hãy dành lại...dành lại cho chuyện của chúng mình ngày hôm nay!
Xa em, anh cố xem là mình vẫn còn tồn tại, vẫn cố sống một cuộc sống tốt, vẫn cười, vẫn nói, vẫn làm việc và anh làm việc còn nhiều hơn xưa nữa là đằng khác... Nhưng đôi khi nhìn lại anh vẫn nhận ra mình đang có một cái gì thiếu vắng... Thiếu vắng cái chính anh trong tiếng cười, trong câu chuyện, trong cái xã hội đông người này...Đôi lúc anh không còn làm chủ được ngay cả cảm xúc của riêng mình. Anh muốn, anh muốn làm một cái gì đó để cho em hiểu rằng...anh đã quên, anh đã quên em, nhưng chính những giây phút đó khi nhìn lại tận trong sâu thẳm của đáy lòng...anh chợt hiểu, anh còn nhớ lắm, còn thương lắm một thời đã qua...và lúc ấy, anh mới nhận ra, rằng mình đã và đang tự đánh lừa cảm giác của chính mình...
Dù biết rằng trong cuộc sống có những yêu thương một khi đã trôi qua thì sẽ không bao giờ trở lại. Mãi mãi không thể trở lại...Tất cả chỉ còn là giá lạnh, giá lạnh hơn cả cái giá lạnh của mùa đông ở bất cứ nơi nào... Một lần chia tay là vĩnh viễn, vĩnh viễn xa nhau, là có thật, thật như chính cuộc đời đã trớ trêu an bày là phải như thế...nhưng đôi khi đi lang thang qua những con đường nhỏ chạy dọc theo bờ sông Rhein, nhìn người ta trao cho nhau yêu thương mà trong anh cái khát khao lại chợt dâng lên...Anh khao khát được ôm lại em trong vòng tay như những ngày xưa xa tít...Anh muốn đặt lại trên đôi môi đó nụ hôn nồng cháy như thuở nào và nói khẻ bên tai em những gì rất thật trong trái tim.
Ngày đó chia tay, anh đã không quay lại để được nhìn em lần cuối. Anh chấp nhận những gì đã xãy đến và lặng lẽ bước đi. Anh hiểu, những lời nói yêu thương ngày ấy chẳng còn giá trị gì nữa. Tình yêu đã chắp cánh. Mình sẽ chẳng còn có cơ hội gặp lại, chạm một vòng tay hay đưa nhau một ánh mắt. Anh không thể...anh không thể đưa tình mình trở lại. Bởi vì...đã "mất", còn đâu…!
Dối gian nhau nát nụ hôn đầu
Tình đi từng bước trên lưng gió
Gieo xuống đời nhau hạt thương đau…
- Du Tử Lê -
Một nửa muốn bình yên, một nửa vẫn chông chênh với những suy tư trong những đêm dài bên khói thuốc... Xa em! Anh nghĩ mình cần phải quên đi, quên cái yêu thương vẫn còn luôn hiện hữu trong trái tim mình. Anh muốn trốn chạy! Muốn quên đi những kỹ niệm của thuở nào! Anh muốn chôn giấu tất cả thật kỹ trong một góc tối nào đó ở trong tâm hồn anh. Nhưng vẫn có những đêm, có những đêm anh lặng nghe tim mình đau nhói và những khát khao lại hiện về, khát khao với giấc mơ có được em gần kề, như đêm nay...thì anh chợt nhận ra mình vẫn còn nhớ!
Ngày xưa anh không thích và thường tránh né những buổi chiếu phim với cảnh tình chia ly và mất mát. Anh lo rằng tình mình sẽ không chịu đựng nổi trước bao biến cố của cuộc đời. Anh không muốn mất em...Thế nhưng, khổ đau cũng đã đến và sự xuất hiện của chia ly đó đã làm tan vỡ niềm tin của anh đối với cuộc sống. Khi anh thấy mắt mình chợt cay thì anh hiểu rằng những gì âu lo đã trở thành sự thật và tiếc cho những giọt nước mắt của em khóc thương cho những cảnh tình ngang trái trong truyện phim ngày trước đã rơi xuống. Đáng tiếc nó đã rơi đi thay vì em hãy dành lại...dành lại cho chuyện của chúng mình ngày hôm nay!
Xa em, anh cố xem là mình vẫn còn tồn tại, vẫn cố sống một cuộc sống tốt, vẫn cười, vẫn nói, vẫn làm việc và anh làm việc còn nhiều hơn xưa nữa là đằng khác... Nhưng đôi khi nhìn lại anh vẫn nhận ra mình đang có một cái gì thiếu vắng... Thiếu vắng cái chính anh trong tiếng cười, trong câu chuyện, trong cái xã hội đông người này...Đôi lúc anh không còn làm chủ được ngay cả cảm xúc của riêng mình. Anh muốn, anh muốn làm một cái gì đó để cho em hiểu rằng...anh đã quên, anh đã quên em, nhưng chính những giây phút đó khi nhìn lại tận trong sâu thẳm của đáy lòng...anh chợt hiểu, anh còn nhớ lắm, còn thương lắm một thời đã qua...và lúc ấy, anh mới nhận ra, rằng mình đã và đang tự đánh lừa cảm giác của chính mình...
Dù biết rằng trong cuộc sống có những yêu thương một khi đã trôi qua thì sẽ không bao giờ trở lại. Mãi mãi không thể trở lại...Tất cả chỉ còn là giá lạnh, giá lạnh hơn cả cái giá lạnh của mùa đông ở bất cứ nơi nào... Một lần chia tay là vĩnh viễn, vĩnh viễn xa nhau, là có thật, thật như chính cuộc đời đã trớ trêu an bày là phải như thế...nhưng đôi khi đi lang thang qua những con đường nhỏ chạy dọc theo bờ sông Rhein, nhìn người ta trao cho nhau yêu thương mà trong anh cái khát khao lại chợt dâng lên...Anh khao khát được ôm lại em trong vòng tay như những ngày xưa xa tít...Anh muốn đặt lại trên đôi môi đó nụ hôn nồng cháy như thuở nào và nói khẻ bên tai em những gì rất thật trong trái tim.
Ngày đó chia tay, anh đã không quay lại để được nhìn em lần cuối. Anh chấp nhận những gì đã xãy đến và lặng lẽ bước đi. Anh hiểu, những lời nói yêu thương ngày ấy chẳng còn giá trị gì nữa. Tình yêu đã chắp cánh. Mình sẽ chẳng còn có cơ hội gặp lại, chạm một vòng tay hay đưa nhau một ánh mắt. Anh không thể...anh không thể đưa tình mình trở lại. Bởi vì...đã "mất", còn đâu…!
Quang74CKO- Tổng số bài gửi : 673
Age : 65
Reputation : 0
Registration date : 14/05/2012
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết