NÓI...
Trang 1 trong tổng số 1 trang
NÓI...
Khách đến chơi, đến từ sáng sớm, chưa đặt đít đã nói liên tục. Nói trong lúc tôi pha trà, nói trong lúc tôi rót nước, nói trong lúc chờ nước nguội... Nước nguội đã lâu, khách vẫn không có lúc nào rỗi mồm để uống. Tôi bắt đầu ù tai, hoa mắt, bụng réo sôi ùng ục, thì ra đói, thấm thoắt đã quá giờ ăn trưa. Khách đang say nói, chợt có dấu hiệu dừng lại. Tôi mừng hú. Thì lại là một câu hỏi:
- Người ta thường bảo tôi nói nhiều. Cậu thấy đúng không?
- Em... à, em... - tôi còn đang rối trí...
- Có gì đâu mà nhiều - Khách cướp lời - Tôi nghĩ mười đến mười hai tiếng ban đêm, lúc ngủ nghĩ đã đành, trong mơ cũng nghĩ. Nghĩ trong lúc ăn, nghĩ trong lúc uống, nghĩ cả trong lúc đại tiểu tiện... Nghĩ nhiều thế mà chỉ để nói có bẩy, tám tiếng ban ngày. Nói với một người, nói trước đám đông. Nói ở trong nhà, nói ngoài đường cái, nói giữa công viên, nói trong hội nghị... Nói suốt mấy chục năm nay. Nói hay khó đã đành, nói dở càng khó. Dở mà vẫn nói được, phải là người có bản lĩnh lắm, coi thiên hạ nhẹ như lông hồng. Không cần nhìn mặt ai, cứ nhìn tai mà nói. Trước mắt, hễ có từ hai cái tai trở lên, là mình có thể “diễn” được rồi. Nếu không tranh thủ nói, nói cho thật nhiều... thì làm sao tiêu hết cái sức nghĩ của tôi. Cái nghiệp sinh ra để nói nó thế. Vậy thì, giả sử bị coi là nói nhiều, nói dai... phỏng có lấy gì làm lạ?
- Ăn thua gì - tôi chợt nghĩ ra - bác làm sao đã nói nhiều bằng... Đức Khổng Tử ngày xưa.
- Khổng Tử nói nhiều lắm à? Nhiều như thế nào? – Anh hỏi.
- Không thể biết được Ngài nói nhiều đến thế nào. - Đến lượt tôi hùng biện - Chỉ biết rằng thời ấy làm gì có máy ghi âm. Ngài nói bao nhiêu, học trò chỉ nhớ lõm bõm, câu được câu chăng. Đến khi Ngài chết, học trò bèn nhặt nhạnh, gom góp lại, ai nhớ được câu nào thì chép ra. Thế mà được hàng bộ sách, gọi là Luận ngữ gì đấy, truyền đến ngày nay. Vậy chắc lúc sinh thời, Đức Ngài nói nhiều lắm, không phải chỉ nói bẩy, tám tiếng ban ngày như bác, mà có khi phải nói suốt ngày dài, lại đến đêm thâu, nói bằng mồm không kịp, phải nói bằng cả tay chân, nói suốt bẩy mươi năm cuộc đời... mới còn lại được như thế. Cứ suy từ bác ra thì biết. Đấy, bác nói mấy chục năm nay, thế mà những người từng nghe bác nói, hỏi đã có ai nhớ được câu nào chưa? Vậy thì, để “nói” ra được cả một bộ sách như Đức Khổng Tử kia, cứ tình hình này, chắc bác còn phải nói liên tục ... vài trăm năm nữa, may ra...
PHẠM LƯU VŨ
trích Ăn cơm nhà...(5)
- Người ta thường bảo tôi nói nhiều. Cậu thấy đúng không?
- Em... à, em... - tôi còn đang rối trí...
- Có gì đâu mà nhiều - Khách cướp lời - Tôi nghĩ mười đến mười hai tiếng ban đêm, lúc ngủ nghĩ đã đành, trong mơ cũng nghĩ. Nghĩ trong lúc ăn, nghĩ trong lúc uống, nghĩ cả trong lúc đại tiểu tiện... Nghĩ nhiều thế mà chỉ để nói có bẩy, tám tiếng ban ngày. Nói với một người, nói trước đám đông. Nói ở trong nhà, nói ngoài đường cái, nói giữa công viên, nói trong hội nghị... Nói suốt mấy chục năm nay. Nói hay khó đã đành, nói dở càng khó. Dở mà vẫn nói được, phải là người có bản lĩnh lắm, coi thiên hạ nhẹ như lông hồng. Không cần nhìn mặt ai, cứ nhìn tai mà nói. Trước mắt, hễ có từ hai cái tai trở lên, là mình có thể “diễn” được rồi. Nếu không tranh thủ nói, nói cho thật nhiều... thì làm sao tiêu hết cái sức nghĩ của tôi. Cái nghiệp sinh ra để nói nó thế. Vậy thì, giả sử bị coi là nói nhiều, nói dai... phỏng có lấy gì làm lạ?
- Ăn thua gì - tôi chợt nghĩ ra - bác làm sao đã nói nhiều bằng... Đức Khổng Tử ngày xưa.
- Khổng Tử nói nhiều lắm à? Nhiều như thế nào? – Anh hỏi.
- Không thể biết được Ngài nói nhiều đến thế nào. - Đến lượt tôi hùng biện - Chỉ biết rằng thời ấy làm gì có máy ghi âm. Ngài nói bao nhiêu, học trò chỉ nhớ lõm bõm, câu được câu chăng. Đến khi Ngài chết, học trò bèn nhặt nhạnh, gom góp lại, ai nhớ được câu nào thì chép ra. Thế mà được hàng bộ sách, gọi là Luận ngữ gì đấy, truyền đến ngày nay. Vậy chắc lúc sinh thời, Đức Ngài nói nhiều lắm, không phải chỉ nói bẩy, tám tiếng ban ngày như bác, mà có khi phải nói suốt ngày dài, lại đến đêm thâu, nói bằng mồm không kịp, phải nói bằng cả tay chân, nói suốt bẩy mươi năm cuộc đời... mới còn lại được như thế. Cứ suy từ bác ra thì biết. Đấy, bác nói mấy chục năm nay, thế mà những người từng nghe bác nói, hỏi đã có ai nhớ được câu nào chưa? Vậy thì, để “nói” ra được cả một bộ sách như Đức Khổng Tử kia, cứ tình hình này, chắc bác còn phải nói liên tục ... vài trăm năm nữa, may ra...
PHẠM LƯU VŨ
trích Ăn cơm nhà...(5)
tieusontrangsi- Members
- Tổng số bài gửi : 176
Age : 70
Reputation : 0
Registration date : 07/09/2008
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết