DIỄN ĐÀN KỸ THUẬT VIỆT ĐỨC - KIỂU MẪU
CHÀO MỪNG CÁC BẠN TRỞ VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA ...

Join the forum, it's quick and easy

DIỄN ĐÀN KỸ THUẬT VIỆT ĐỨC - KIỂU MẪU
CHÀO MỪNG CÁC BẠN TRỞ VỀ MÁI TRƯỜNG XƯA ...
DIỄN ĐÀN KỸ THUẬT VIỆT ĐỨC - KIỂU MẪU
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

NGÀY CỦA MẸ

4 posters

Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty NGÀY CỦA MẸ

Bài gửi by Ho Hoang Khanh 29/4/2008, 12:53

Xin được mở Topic này để thể hiện tình cảm của riêng anh chị em Việt Đức - Kiểu Mẫu chúng ta về người Mẹ một đời tần tảo nuôi coṇ, và cũng để chúc mừng những thành viên được may mắn còn có Mẹ.
Ho Hoang Khanh
Ho Hoang Khanh
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 469
Location : Việt Nam
Reputation : 3
Registration date : 31/12/2007

https://vietduckieumau.4umer.com

Về Đầu Trang Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty Bài của anh Huỳnh Minh Thành

Bài gửi by Ho Hoang Khanh 29/4/2008, 12:56

NGÀY CỦA MẸ Mother11
Ai đó đã nói:-NgườI ta chỉ thực sự trưởng thành khi cha mẹ mất đi!
Dầu ở tuổI nào đi chăng nửa,còn cha,còn mẹ thì chúng ta mãi mãi vẫn là những đứa trẻ khi đứng trước cha mẹ của mình.

Tôi năm nay năm mươi hai tuổi.Mẹ tôi đã chín mươi.Từ khi lập gia đình tôi
đã không còn sống chung vớI mẹ,nhưng trong suốt những năm tháng đó
không tuần nào tôi không đưa vợ con về thăm mẹ.VớI mẹ, tôi vẫn là đứa
con nhỏ dạI của ngày nào và tôi cũng cảm thấy như vậy khi đứng trước
mặt mẹ tôi.Tuần nào bận việc không về tôi cảm thấy rất bức rức khó
chịu,mặc dầu khi về đến nhà chỉ để nhìn mẹ thôi, để biết rằng mẹ vẫn
còn đó,vẫn mong chờ những đứa con xa trở về, để được nghe mẹ rầy la khi
lầm lổI, để được mẹ dạy dỗ cách làm một con người.


Mẹ bây giờ như ngọn đèn sắp tắt,ngồI đó không nhớ ,không quên,không
buồn,không vui,lặng lẽ như một chiếc bóng.Không còn nhận ra cháu
con,thờI gian và không gian,như một ngườI đang sống ở cõi mơ hồ nào đó.


Giờ thì tôi không còn được nghe mẹ trách móc,hỏI han.Tôi đau lòng mà không
biết phảI làm sao để nghe lạI tiếng cườI vui,rầy la của mẹ.Tôi thực sự
không muốn mình trưởng thành, nhưng khi nhìn mẹ sống như thế tôi lại ước
mong mẹ ra đi một cách bình yên sau một giấc ngủ.Và khi nghĩ như vậy,
tôi cảm thấy mình là một ngườI đốn mạt vô cùng.Tôi biết phảI làm sao
bây giờ?Thôi hãy để mẹ sống trong cõi riêng của mẹ và tôi trong những
ngậm ngùi của tôi khi nhìn mẹ và nghe thơ ấu trở về mỗI đêm.Chí ít tôi
vẫn còn thấy mẹ trong cuộc đờI nầy bằng xương bằng thịt.


hmt-2008


Được sửa bởi Ho Hoang Khanh ngày 29/4/2008, 13:01; sửa lần 5.
Ho Hoang Khanh
Ho Hoang Khanh
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 469
Location : Việt Nam
Reputation : 3
Registration date : 31/12/2007

https://vietduckieumau.4umer.com

Về Đầu Trang Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty Re: NGÀY CỦA MẸ

Bài gửi by Ho Hoang Khanh 29/4/2008, 12:56

Năm nay ngày của Mẹ là 11/5/2008.
Bắt đầu từ năm rồi, tôi tự nhủ lòng là mỗi năm phải làm một bài
thơ nhân ngày của Mẹ, năm nay chưa làm xong nên để hưởng ứng
chủ đề xin phép được post lại bài thơ về Mẹ năm rồi, bài thơ
năm nay tôi sẽ post vào đúng ngày 11/5.

NGÀY CỦA MẸ MEYEU

M Ẹ Y Ê U

Con chào đời một ngày đông giá lạnh
Dòng sữa ngọt ngào Mẹ sưởi ấm đời con
Chập chững đến trường trong vòng tay của Mẹ
Tháng ngày tuổi thơ yêu dấu ngập tràn.

Khi con ốm Mẹ chăm từng viên thuốc
Năm canh dài Mẹ thức suốt lo âu
Con dần lớn sức Mẹ dần cạn kiệt
Năm tháng tảo tần oằn gánh nặng lo
Tóc Mẹ bạc nhiều con nào có biết
Con thành nhân Mẹ đổi cả cuộc đời

Ngày Mẹ ra đi con thẩn thờ ngây dại
Chưa một lần chăm chút Mẹ bữa cơm
Chưa một lần kính dâng Mẹ tách trà
Chưa một lần hôn lên đôi má hóp
Có phải con vô tình quá đổi
Để Mẹ đi rồi niềm ân hận nặng mang

Chiều nghĩa trang buồn hàng cây đứng lặng
Thắp nén hương trầm tưởng nhớ Mẹ Yêu
Thầm nguyện ước Mẹ hiền sống lại
Cho con được còn có mẹ, Mẹ ơi !!!

}{ồ }{oàng }(hanh - 2007
Ho Hoang Khanh
Ho Hoang Khanh
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 469
Location : Việt Nam
Reputation : 3
Registration date : 31/12/2007

https://vietduckieumau.4umer.com

Về Đầu Trang Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty Chia xẻ 1 đoản văn cãm động về Mẹ !

Bài gửi by Khách v 29/4/2008, 23:03

Mẹ!
(Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
“Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
Mẹ yêu con lắm

Khách v
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty Re: NGÀY CỦA MẸ

Bài gửi by kcph 30/4/2008, 00:04

Ngày của Mẹ năm rồi, HHK có nói Kc gửi 1 bài ca ngợi Mẹ, 1 phần vì không biết phải viết như thế nào, vì mình không phải là văn sĩ, 1 phần không có thời gian sưu tầm nên có hứa với HHK, xong lại cho qua luôn,
Đúng 1 năm, lòng cứ áy náy không yên vì không giữ tròn lời hứa, nhưng trong thâm tâm luôn nghĩ có lẽ tình yêu thương của mình đối với Mẹ không đủ lớn nên dù chỉ một lời đơn giản để cám ơn Mẹ, để bày tỏ tình yêu thương với Mẹ cũng không nói được thành lời, thật đáng xấu hổ ......

Xin được chia sẽ bằng bài sưu tầm này để thấy chúng ta đã cư xử với Mẹ như thế nào trong suốt cuộc đời mình.....


CÁM ƠN MẸ



Khi bạn lên một, mẹ chăm sóc bú mớm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách quấy khóc suốt đêm.


Khi bạn lên hai, mẹ dạy bạn chập chững tập đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy thật xa khi mẹ gọi.

Bạn lên ba, mẹ sửa soạn cho bạn những bữa ăn ngon với tất cả lòng yêu thương. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hất tung thức ăn xuống sàn.

Bạn được bốn tuổi, mẹ cho bạn những mẩu bút chì. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô vẽ lung tung lên bàn ăn.


Bạn được năm tuổi, mẹ mặc cho bạn thật đẹp để đi nghỉ. Bạn cảm ơn bằng cách rơi tỏm vào vũng nước bẩn.

Khi bạn được sáu tuổi, mẹ dẫn bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào toáng lên: "Không đi! Không đi!"

Khi bạn được bảy tuổi, mẹ mua cho bạn một quả bóng. Bạn cảm ơn bằng cách ném nó vào cửa kính nhà bên.

Khi bạn tám tuổi, mẹ cho bạn một que kem. Bạn cảm ơn bằng cách để kem dây bẩn đầy váy áo.

Khi bạn chín tuổi, mẹ cho bạn học đàn piano. Bạn cảm ơn bằng cách chẳng khi nào màng đến việc luyện tập.

Khi bạn tròn mười tuổi, mẹ luôn mang bạn theo cùng, từ sân chơi thể thao đến những bữa tiệc sinh nhật. Bạn cảm ơn bằng cách nhảy ra khỏi xe chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại bao giờ.

Khi bạn mười một tuổi, mẹ dẫn bạn và cả bạn bè đi xem phim. Bạn cảm ơn bằng cách đòi ngồi ở dãy ghế khác.

Khi bạn mười hai, mẹ khuyến cáo bạn không được xem một vài chương trình truyền hình. Bạn cảm ơn bằng cách chờ cho mẹ đi khỏi là xem cho thỏa thích.


Khi bạn mười ba, mẹ muốn tự cắt tóc cho bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng mẹ không khéo tay gì cả.

Khi bạn mười bốn, mẹ cho bạn được đi cắm trại hè cả tháng dài. Bạn cảm ơn bằng cách quên không viết cho mẹ một dòng nào.

Khi bạn mười lăm, mẹ chỉ mong được ôm con khi từ sở làm trở về. Bạn cảm ơn bằng cách luôn khóa cửa phòng riêng im ỉm.

Khi bạn mười sáu, mẹ dạy bạn lái xe. Bạn cảm ơn bằng cách giành lấy xe mỗi khi có dịp.

Khi bạn mười bảy, mẹ đang chờ một cuộc gọi quan trọng. Bạn cảm ơn bằng cách gọi phone cho bạn bè suốt tối.

Khi bạn mười tám, mẹ sung sướng reo to ở lễ tốt nghiệp trung học của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách mải vui chơi với bè bạn đến tận sáng hôm sau mới trở về.

Khi bạn mười chín, mẹ trả tiền học phí cho bạn, chở bạn đến tận trường đại học, mang vác giỏ xách cho bạn đến tận ký túc xá. Bạn cảm ơn bằng cách chào mẹ tít bên ngoài cổng để khỏi phải xấu hổ trước bạn bè.

Khi bạn đã hai mươi, mẹ dò hỏi bạn có để ý đến ai chưa. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Đó không phải là việc của mẹ".

Khi bạn hai mươi mốt, mẹ gợi ý một vài nghề nghiệp chuẩn bị cho tương lai. Bạn cảm ơn bằng cách đáp lại rằng: "Con không muốn làm nghề giống mẹ".

Khi bạn hai mươi hai tuổi, mẹ ôm chặt bạn trong lễ tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn bằng cách hỏi xem mẹ có thể thưởng bạn một chuyến du lịch châu Âu.

Khi bạn hai mươi ba, mẹ sắm sanh vật dụng cho căn hộ riêng của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói với bạn bè chúng thật xấu xí.

Khi bạn hai mươi bốn, mẹ gặp mặt người bạn đời tương lai của bạn và hỏi han bạn về kế hoạch mai sau. Bạn cảm ơn bằng cách nổi cáu rền rĩ: "Thôi mà, mẹ, xin mẹ...".

Khi bạn hai mươi lăm, mẹ giúp bạn trang trải chi phí tiệc cưới, và mẹ vừa khóc vừa nói rằng mẹ yêu bạn biết chừng nào. Bạn cảm ơn bằng cách đi hưởng tuần trăng mật một vòng đất nước.

Khi bạn đã ba mươi, mẹ gọi điện cho bạn để khuyên bảo về chuyện con cái. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Thời nay mọi việc đã khác xưa!"

Khi bạn bốn mươi, mẹ gọi điện cho bạn để nhắc nhở sinh nhật của một người họ hàng. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng bạn đang bận rộn ghê lắm.

Khi bạn năm mươi, mẹ cảm thấy tuổi già cần được sự chăm nom của con cái. Bạn cảm ơn bằng cách đọc cho mẹ nghe về gánh nặng cha mẹ già đối với con cái như thế nào.

Và rồi, một ngày, mẹ đi xa. Và mọi điều bạn chưa kịp làm như một cái gì thật khủng khiếp dội vào tim bạn.

Nếu mẹ vẫn còn, đừng bao giờ quên yêu mẹ hơn bao giờ hết...

Nếu mẹ không còn nữa, hãy luôn nhớ đến tình yêu vô điều kiện của mẹ và hãy mãi khắc ghi... Hãy luôn kính yêu mẹ, bởi vì chúng ta chỉ có duy nhất mẹ trong đời


Sưu Tầm.
kcph
kcph
Members

Tổng số bài gửi : 522
Age : 66
Location : Vietnam
Reputation : 0
Registration date : 02/01/2008

Về Đầu Trang Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty Re: NGÀY CỦA MẸ

Bài gửi by huynhminhthanh 4/5/2008, 16:35

Suy Tư Trong Ngày Hiền Mẫu

Dịch giả: Gs Bùi Hữu Thư
Không rõ tác giả.
Sau 21 năm hôn phối, vợ tôi yêu cầu tôi đưa một người đàn bà khác đi ăn và xem ciné. Nàng nói: “Em yêu anh nhưng em biết người đàn bà kia cũng yêu anh và muốn có dịp được đi chơi với anh.”
Người đàn bà kia mà vợ tôi muốn tôi đến thăm là MẸ TÔI. Bà đã goá bụa 19 năm nay, còn tôi vì công việc và ba đứa con, tôi chỉ có thể thỉnh thoảng đến thăm bà.
Tối hôm đó tôi gọi cho mẹ tôi và mời bà đi ăn và xem ciné. Bà hỏi: “Có điều chi vậy? Con có khoẻ không?” Mẹ tôi là người thường hay nghi ngờ mỗi khi có cú điện thoại về đêm hay một cuộc viếng thăm bất ngờ, đều là dấu hiệu của một điềm xấu.
Tôi trả lời: “Con thấy con sẽ rất vui được mời mẹ đi chơi với con, chỉ có hai mẹ con mình mà thôi.” Mẹ tôi suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Mẹ cũng rất thích được như vậy.”

Tối thứ sáu đó, sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi và tôi hơi hồi hộp. Khi tôi đến nhà bà, tôi cũng nhận thấy mẹ tôi có vẻ hồi hộp về cái hẹn này. Bà đã sẵn sàng với áo choàng để đón tôi ngay cửa.
Mẹ tôi đã uốn tóc, và mặc bộ áo bà đã mặc để ăn mừng lần kỷ niệm hôn nhân lần cuối cùng với ba tôi.
Mẹ tôi tươi cười hớn hở, mặt bà rạng rỡ như thiên thần. Bà nói khi ngồi vào trong xe: “Mẹ bảo các bà bạn của mẹ, là mẹ sẽ đi chơi với con trai của mẹ, và họ đều thán phục. Họ háo hức muốn được nghe mẹ kể lại về cuộc gặp gỡ của hai mẹ con chúng mình.”
Hai mẹ con tôi đền một nhà hàng, mặc dầu không lịch sự lắm, nhưng rất sạch sẽ và ấm cúng. Mẹ tôi nắm lấy cánh tay tôi và bước vào tiệm y như bà là phu nhân một tổng thống.

Sau khi ngồi vào bàn, tôi phải đọc thực đơn, vì mẹ tôi chỉ đọc được các giòng chữ lớn. Sau khi tôi đọc được một nửa danh sách các món ăn chính, tôi ngẩng lên và thấy mẹ tôi đang nhìn tôi chăm chú. Một nụ cười nuối tiếc nở trên môi.

Bà nói: “Khi con còn bé, mẹ thường phải đọc cho con nghe thực đơn.”
Tôi trả lời: “Vậy thì đã đến lúc mẹ phải thoải mái, và cho con có cơ hội để đáp trả.”
Trong bữa ăn, chúng tôi nói chuyện vui vẻ, không có đề tài gì đặc biệt ngoài việc thông tin về những biến cố mới xẩy ra trong đời sống chúng tôi. Chúng tôi nói chuyện liên miên quên cả giờ đi xem ciné.
Khi chúng tôi trở lại căn nhà của mẹ tôi, bà nói: “Mẹ sẽ đi chơi với con lần nữa, nhưng lần tới cho mẹ được mời con.” Tôi đồng ý.
Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà: "Làm sao? bữa hẹn của anh hôm nay ra sao?” Tôi đáp: “Hết sức tốt đẹp quá mức anh mong muốn.”

Vài ngay sau, mẹ tôi qua đời vì tại biến mạch máu não trầm trọng. Việc này xẩy ra quá đột ngột, tôi không có dịp để làm một cái gì cho bà.
Ít lâu sau, tôi nhận được một lá thư với một bản sao biên lai cuả nhà hàng nơi chúng tôi đã dùng bữa lần trước. Đính kèm là miếng giấy có mấy hàng chữ: “Mẹ đã trả tiền cho bữa ăn này. Mẹ không chắc mẹ có thể trở lại đó với con; tuy nhiên mẹ đã trả cho hai phần ăn - một cho con và phần kia cho vợ con. Con không thể biết được bữa ăn hôm ấy với con làm mẹ vui sướng và cảm động thế nào. Mẹ yêu con, con của mẹ.”

Vào lúc đó, tôi mới hiểu thấu tầm quan trọng của việc nói: “CON YÊU MẸ hay ANH YÊU EM” và dành cho những người thân yêu của tôi thời gian họ xứng đáng được sống với tôi.
Không có gì trong đời sống quan trọng hơn là gia đình. Xin hãy dành cho gia đình thời gian họ xứng đáng được hưởng, vì không thể nào trì hoãn và nói “để chờ dịp khác.”
Có người nói, phải cần 6 tuần mới trở lại được bình thường sau khi sanh con... người đó không biết rằng, một khi đã làm mẹ, thì sự “bình thường” chỉ có được trong quá khứ mà thôi.
Có người cho rằng khả năng làm mẹ là bẩm sinh... người đó chưa bao giờ dắt một đứa con ba tuổi đi mua sắm.
Có người nói làm mẹ thật là buồn chán... người đó chưa bao giờ ngồi trong xe với một vị thành niên đang lái xe với một bằng lái của học viên.

Có người nói, nếu bạn là một người mẹ “tốt”, con cái bạn sẽ thành “nguời tốt”..... người đó đã yên chí rằng đứa trẻ nào ra đời cũng có kèm theo những chỉ dẫn và giấy cam đoan không hư hại.
Có người nói, một người mẹ “tốt” không bao giờ la hét..... người đó chưa bao giờ bước ra cửa sau, đúng lúc con mình ném một trái banh qua cửa kính nhà bếp của người láng giềng.
Có người nói không cần phải học hỏi để làm mẹ... người đó chưa bao giờ kèm một đứa trẻ lớp Bốn học Toán.
Có người nói không thể nào yêu thương đứa con thứ hai bằng đứa con đầu lòng... người đó có lẽ không có con.
Có người nói có thể tìm được tất cả mọi câu hỏi về nuôi dưỡng con cái trong sách vở... người đó chưa bao giờ có đứa con nhét đậu xanh hay cái đinh ốc vào lỗ mũi hay lỗ tai của nó.

Có người nói, điều khó khăn nhất cho người làm mẹ là khi đau đẻ và khi sanh con... người đó chưa bao giờ đứng xem con mình bước lên xe buýt đi học lớp Mẫu Giáo ngày đầu tiên, hay bước lên máy bay để đi học “Căn Bản Quân Sự”.
Có người nói một người mẹ có thể nhắm mắt làm mọi việc với một bàn tay bị trói sau lưng.... người đó chưa bao giờ phải thu xếp cho bẩy em sói con bán bánh ngọt để gây quỹ.
Có người nói, một người mẹ có thể hết lo âu sau khi con cái đã lập gia đình... người đó không biết rằng hôn nhân lại tăng thêm con số con dâu và con rể cho người mẹ phải lo âu.

Có người cho rằng công việc của một người mẹ đã hoàn tất khi đứa con cuối cùng lìa xa gia đình.... người đó chưa bao giờ có cháu nội hay ngoại.
Có người cho rằng mẹ mình biết mình yêu bà, do đó không cần phải nói ra.... người đó không phải là một người mẹ.
Xin chuyển bài này đến tất cả “những người mẹ” trong đời của bạn, và cho tất cả những ai đã có mẹ.
Đây không phải chỉ dành riêng cho việc làm mẹ, đây là việc biết tri ân tất cả mọi người trong cuộc đời của bạn khi bạn còn có họ kế bên... không cần biết người ấy là ai.

huynhminhthanh
Members

Tổng số bài gửi : 918
Age : 69
Reputation : -1
Registration date : 26/02/2008

Về Đầu Trang Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty Re: NGÀY CỦA MẸ

Bài gửi by dieuhuynh 5/5/2008, 20:06

Anh Chị thân mến,
Khi anh Hồ hoàng Khanh mở mục này, tôi không bỏ sót một bài nào.
Mẹ tôi chết cách nay dã 18 năm,khi tôi ở Úc ,mà giờ này tôi vẫn còn nhớ mẹ. Gia đình tôi có 6 anh chị em, tôi là con trai út, và mẹ thương tôi nhất. Mẹ tôi chưa hề đánh tôi một roi nào, hay la mắng tôi nặng lời, dù tôi là đứa ham chơi nhất nhà (được cái tôi thi đâu đậu đó nên mẹ tin tưởng). Mẹ tôi chỉ nói "Mi đi đâu mà đi miết rứa, đến bửa en cũng chẻn dìa", hay "Mi en chi mà khô khan rứa, en miếng canh cho moát bụng". (Mẹ tôi là người Quảng Nam). Tôi chúa ghét ăn những gì có nước, mà qua đây lại thích ăn phở, hủ tíu, hay bún bò!!!
Các chị tôi thường bảo " Cái thèn rứa mà mẹ thương nhất nhà!, khi mi ra đi mẹ nhớ mi khóc mấy thán liền!"
Thế mà khi đến giỗ mẹ, tôi không cúng quãy gì, chỉ nhìn ảnh mẹ thật lâu "mẹ thương con, con đơn chiếc lắm không làm được gì để cúng mẹ, chỉ biết nhớ mẹ thôi."
Khi đọc bài của các anh chị, nằm đêm, nước mắt tôi tự nhiên chảy ra, lăn dài hai bên mí, thấm xuống nệm. Tôi không lau, không cầm lại. Tôi muốn dâng những giọt nước mắt đêm khuya cho mẹ.
Ngày xưa, mẹ nằm trên chiếc divân cạnh cầu thang, khi nghe cánh cửa sắt khép nhẹ lại, mẹ mới đi vào giất ngủ. Mà đâu có sớm sủa gì cũng 1,2 giờ sáng. Mà đâu chỉ một lần, mà rất nhiều lấn. "Mi đi mô mà dìa khuya rứa?". Rồi thôi!! Lòng mẹ thương con quá, con làm được gì cho mẹ bây giờ?? Mẹ ơi!!
Cho nên tôi xin được phép xem mẹ của các anh chị là mẹ của tôi, nhất là các anh chị đang còn mẹ. Một câu nói thoáng qua của anh HMThành " nhìn mẹ tôi sống vật vờ...." làm tôi thảnh thốt. Hay "Mới năm rồi mẹ tôi còn đi chơi Vịnh Hạ Long, bây giờ bà không còn nhớ gì", kèm theo một tiếng thở dài nhẹ, của chị bạn, làm tôi thấy xót xa. Mẹ như một buổi chiều mùa Đông, tối rất nhanh!!
Cám ơn các anh chị đã nghe tôi chia xẻ.

Anh dừng lại tiệm bán hoa để gởi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vĩa hè. Anh đến và hỏi nó tại sao khóc.
- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 dôla.
Anh mỉm cười và nói với nó:
- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hoa hồng để gởi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:
- Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
Rồi nó chỉ đường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
- Đây là nhà của mẹ cháu.
Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.
Tức thì anh quay lại tiệm bán hoa hũy bỏ dịch vụ gởi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.

dieuhuynh
Members

Tổng số bài gửi : 165
Age : 74
Reputation : 0
Registration date : 06/01/2008

Về Đầu Trang Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty Re: NGÀY CỦA MẸ

Bài gửi by kcph 11/5/2008, 00:34

...Buổi trưa không nghỉ, tranh thủ mở trang Web VĐ đọc đến bài của anh HMT, anh ĐH viết về Mẹ anh,… chợt nghĩ đến Mẹ mình nứơc mắt tự nhiên rơi

...Buổi tối trong lớp, Cô Bé gọi báo tin Mẹ anh Quang mất, cht nhớ đến giọng hát đứt quãng nghẹn ngào, những giọt nước mắt vắn dài trên gương mặt anh ngày nào, khi đang hát bài Lòng Mẹ của Y Vân tai nhà anh Dũng Sắt, khiến Cô Bé cũng nao lòng nắm lấy tay anh như vỗ về an ủi, .....chợt nhớ đến giọng thảng thốt của Hồng Vân khi báo tin Mẹ mất …..làm tim tôi như quặng thắt,…

....Buổi tối, đi phòng trà cùng Thầy Chính, anh Ba Phát và các anh bạn VĐ nghe bài hát Đời đá vàng của Vũ Thành An

…….Có một lần mất mát mới thương người đơn độc.

Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu

........Có một thời khóc than mới hiểu đời đá vàng.

Hôm nay anh Trân vội vàng trở về Mỹ, vì ngày mai chủ nhật là ngày giỗ đầu của mẹ anh, nhớ năm rồi, phải mất mấy tháng trời anh mới bình tâm trở lại sau đám tang của Mẹ.....

Khi nghe xong bài hát tôi hỏi anh: Có nghe hay và thấm thía lắm không??? Anh mỉm cười gật gật ..….

….Mặc dù tôi phải sống xa Cha Mẹ lúc còn rất trẻ, tuy nói là xa nhưng Mẹ luôn hiện diện bên tôi những lúc tôi cần có Mẹ, cho dù cuộc đời có bình yên hay sóng gió, có lẽ vì thế nên tôi không cảm thấy thương Mẹ đ ược nhiều như anh HHK, không cảm thấy nhớ Mẹ nhiều như anh ĐH, không chăm sóc Mẹ được chu đáo như anh HMT, và cũng vì năm nào ngày mồng 2 Tết sau khi hát lễ xong tôi thật hạnh phúc và hãnh diện với mọi người khi cài bông hồng lên ngực áo, nên dù có làm gì, đi đâu cũng chưa bao giờ bỏ lễ Mồng 2 Tết……

.... Tôi lúc nào cũng thích đi đây đi đó, ước ao khám phá những điều mới lạ, nhưng kỳ quan vĩ đại bên cạnh tôi là trái tim của Mẹ tôi lại bỏ quên. Còn nhớ những lúc đau khổ nhất trong cuộc đời, tôi chỉ biết tìm về với Mẹ, chạy như điên vượt 40 cây số, lao thật nhanh nhà vào ôm chặt Mẹ tôi và khóc như chưa từng được khóc, Mẹ tôi lúc đó chỉ biết ôm tôi thật chặt, thở dài mà không thốt nên lời…..Có lẽ lúc đó lòng Mẹ còn đau hơn tôi gấp vạn lần….

……Những khi hạnh phúc êm đềm, những khi va vấp ưu phiền tôi chỉ tìm về với Mẹ thôi ,trong lòng Mẹ bát ngát biển khơi……
Xin gửi bài chia sẽ này cho tất cả những ai còn có Mẹ trên đời. và chúc những người Mẹ luôn được hạnh phúc.


Cái nút áo.
Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.

Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói : "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức. Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.

Anh thân mến !
Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.
Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.

Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.
Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".
Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình : "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút !". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt.

Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :

Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.
Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.

Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện Irak, chuyện Seagames, ...
Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân kg bán được hông con?

Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3
Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh

Em thấy anh sau một ngày làm mệt mõi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng cẳng chẳng muộn phiền.
Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb
Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.

Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.
Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh !

Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao.


Sưu tầm)
kcph
kcph
Members

Tổng số bài gửi : 522
Age : 66
Location : Vietnam
Reputation : 0
Registration date : 02/01/2008

Về Đầu Trang Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty MẸ

Bài gửi by Ho Hoang Khanh 11/5/2008, 17:53

MẸ

Chín tháng cưu mang nên vóc nên hình
Con khóc chào đời, Mẹ rạng ngời hạnh phúc
Lời ru Mẹ, con an lành trong giấc ngủ
Sóng gió bão bùng vòng tay Mẹ chở che

Rồi cũng đến lúc con rời tổ ấm
Bay bổng cuộc đời ngang dọc khắp trời cao
Ngày tháng trôi, công toại danh thành
Đã mấy lần mái nhà xưa trở lại ?

Mẹ nay đã lưng còng tóc bạc
Vẫn tháng ngày tựa cửa ngóng tin con
Vẫn chờ mong lối nhỏ bước con về
Mẹ vẫn đợi trông, sức tàn lực kiệt . . .

)-( ồ )-( oàng ){ hanh - 2008
Ho Hoang Khanh
Ho Hoang Khanh
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 469
Location : Việt Nam
Reputation : 3
Registration date : 31/12/2007

https://vietduckieumau.4umer.com

Về Đầu Trang Go down

NGÀY CỦA MẸ Empty Re: NGÀY CỦA MẸ

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết